Trên cát ấm Cửa Lò

Đăng ngày 30/10/2014

 
Bình minh trên biển Cửa Lò. Ảnh: Sỹ Minh
Bình minh trên biển Cửa Lò. Ảnh: Sỹ Minh
Tôi đã đi tìm màu của biển. Người ta nói biển xanh, nhưng thực sự biển có đủ mọi sắc màu. Những giận dữ đục ngàu, những niềm vui vỡ trắng, những mệt mỏi, lam lũ đỏ au, những buồn bã tím ngắt, những hy vọng xanh biếc, những chờ đợi và khao khát rừng rực màu ráng chiều… Và tôi thích ngắm biển đêm, khi tôi không còn thực sự tin màu đen thẫm ấy là của bóng tối nữa. Có thể nó là của biển, một cách để ru con người chìm vào sự im ắng, bình thản rất đỗi bản nguyên, nhẫn nại và bao dung. 
 
Tôi đi tìm những nụ cười. Con người đẹp và rạng rỡ nhất khi cười. Ở đó, tôi thấy nỗi hồn nhiên òa vỡ dưới bước chân những bà mẹ dịu dàng dắt đứa trẻ nhỏ đi men theo đường viền của sóng, những đôi lứa tình tứ khoác vai nhau trong rực rỡ ánh ngày, những cặp vợ chồng già nhìn về phía biển và mỉm cười với ký ức. Những ngư dân trở về từ một mẻ đánh ngoài khơi, cười với những chú cá phơi mình lấp lánh dưới ánh mặt trời. Rồi đêm, những ngọn đèn câu mực nối lại với nhau như một thành phố trên biển, ấm áp như những nụ cười…
 
Tôi đã đi tìm cái mềm mại, dịu êm của bãi cát. Bước chân trần bên cạnh những con sóng, nhìn ngắm những tia óng ánh li ti, cảm nhận hơi ấm nóng mặt trời dưới gan bàn chân. Đó là cách tuyệt vời nhất được thấy mình là một phần của tự nhiên bao la, của đất trời vô thủy vô chung. Cũng giống nhiều người khác, tôi đi tìm những con dã tràng để thích thú và ngậm ngùi cho một đời xe cát. Trên đời này có biết bao sự tận tụy, vô lo như thế? Có biết bao nỗi khao khát và sự lấp đầy, biết bao nỗ lực và sự phũ phàng đáp trả? Biết đến bao giờ anh Dã Tràng trong câu chuyện cổ tích kia tìm cho mình viên ngọc bị đánh cắp?
 
Chắc hẳn, cũng như tôi, bạn cũng tìm về biển, để cảm nhận, để lắng nghe như thế? Mong bớt chơi vơi trước những gì vô định. Tìm một nguồn an ủi, vỗ về khi mệt mỏi. Tự trấn an sau một cơn bão lòng. Nhìn sâu vào nỗi buồn trong mình, hiểu nó, với một lòng bao dung và cởi mở hơn với cuộc đời? Có thể, còn mong mỏi như Dã Tràng, tìm thấy viên ngọc quý biết đâu nằm sâu trong lòng biển, dưới một lớp rong rêu đẹp như chốn thủy cung, hoặc bị ngậm chặt bởi một con trai lầm lì nào đó đang quăng mình trong những đợt sóng ngầm dưới đáy cát, hay cũng có thể nổi trôi trên những lớp sóng bạc ngoài xa khơi…?
 
Nhưng ở biển quê, tôi còn thấy nhiều điều hơn thế. Thấy sự vần xoay của bốn mùa. Khi thì ồn ã, lúc thật yên bình. Cũng mới chỉ năm nào, con đường về phố biển chỉ là những lối mòn chạy giữa rừng phi lao xao xác gió, giờ đã là những con đường lớn thênh thênh. Hình ảnh những người đàn bà quê biển xưa, trong ký ức của tôi, với gương mặt đầy âu lo, mang trên tay ngọn đèn bão chạy xuyên màn đêm ra bãi biển chờ đón những chuyến thuyền mong manh của chồng, của cha, của con mình, giờ đã ăm ắp niềm vui cá nặng lưới đầy, đã đon đả lời chào mời, đã thoăn thoắt bàn tay làng nghề nước mắm, cá khô… Rồi từ làng lên phố. Những đổi thay, ngỡ chừng chóng vánh nhưng đã là ấp ủ của biết bao năm? Có thể, từ thời Thái úy Quận công, Phò mã Nguyễn Sư Hồi đến nơi này khai khẩn? Có thể xưa hơn thế, trong khát vọng của ngư dân bao đời đã in dấu chân mình trên cát trắng và gửi hồn mình trên cột buồm vươn khơi?
 
Và như vậy, biển quê đã cho tôi thêm tình yêu sâu nặng với xứ sở, cho tôi đặt nỗi nhớ lúc chia xa, và gửi một niềm tin lúc trở về. Có phải không, tôi đã tìm thấy viên ngọc quý giá ở ngay trong mình, khi biết tin, biết yêu. Ngay lúc này đây, khi đứng chân trên cát ấm Cửa Lò…
 
Nghệ An cuối tuần