Không như những con sóng kia cứ đôi lần trầm mặc vì hờn dỗi bờ cát trắng, Cúc biển vô tư vươn mình trong nắng, e ấp bên những ngọn cỏ, đùa giỡn cùng những giọt mưa rơi tí tách. Đâu phải vì hoa vô tình mà bởi hoa hiểu buồn bã, rũ rượi chỉ làm sắc hoa mau tàn.
Đêm đến, trăng lên trên đỉnh Song Ngư huyền diệu, say mê trong đôi thơ tình của thi sỹ, Cúc biển e thẹn vì trăng chiếu vàng làm cho mình thêm lung linh. Biển như cánh tay dài cuốn trọn vẹn thế gian, ôm chầm cả Cúc Biển vào lòng với ý đồ yêu thương, biển muốn hoa làm cho biển là số một, là duy nhất. Cúc biển từ chối một vài lời đề nghị từ biển bởi hoa tự hào mình có sắc riêng, Hoa an ủi bảo rằng trong tên mình đã có chữ biển rồi. Khách về với biển Cửa Lò, có thể hoà mình vào sóng nước, nâng đỡ vài giọt biển trên tay, đắp cát vào lòng để thoả nổi nhớ mong, Người về đây cũng ngây dại bởi có một loài hoa không phải hồng huệ mà vẫn đẹp, vẫn yêu, vẫn cuốn hút lạ thường.
Dù cho mọi thứ đang dần biến đổi ngày càng đẹp đẽ hơn nhưng những gì “rất xưa”, “rất riêng” ấy vẫn cứ da diết, sống mãi trong ký ức miên man của hiện tại và vĩnh cửu trong tương lai.
Người ta gọi Cúc biển cũng có gì khác đặc sản Mực nháy Cửa Lò đâu? Mực có con to, con nhỏ, hoa cũng có nụ bé nụ lớn, cũng có bông xoè ra, bông cụp lại, món ăn thì cảm nhận bằng vị giác, còn hoa thì đi vào lòng người bằng khứu giác nhưng Cúc biển có vị của tình yêu ngọt đậm, có sắc riêng không lẫn vào loài hoa hay đặc sản nào, hoa có cái hồn riêng của nó. Chẳng phải ngày xưa, Đế Vương nước Nam đã từng ngó lơ những bông hoa lung linh khác để mê đắm loài hoa Cúc biển. Xây lầu Nghinh Phong trên đỉnh Lan Châu để thoả mãn thú vui thưởng ngoạn, ngồi ở đó xa xa ngắm mây trời biển nước cùng loài hoa dại, ai lại không thẫn thờ trong hương gió mơn man khắp da thịt. Vua lắng nghe một điệu nhạc lãng du, mình mẩy cũng lắc lư theo cảnh sắc tuyệt trần. Một Cửa Lò từ thuở sơ khai đã khắc khoải đầy ưu ái trong lòng một Đế Vương, hay trong tâm thức của những viên chức người Pháp đã biết lựa chọn thưởng ngoạn thú vui cho riêng mình.
Trên những lối ra bãi tắm, Cúc biển khoe mình chào đón những vị khách thân thương về với biển. Hoa khoe sắc thắm trong nắng hè, say lòng lữ khách. Khi hè chạm ngõ, vùng biển rộng phủ kín sắc vàng cam rực rỡ của Cúc biển. Từ nước Pháp xa xôi về nơi đây, Cúc biển hấp dẫn bởi dù có héo hon, khô quắt, lá vẫn không nỡ rời cành, hoa không nỡ để cây cô đơn mà tìm về đất. Nó ví như khúc ca tình yêu về lòng thuỷ chung bền chặt, ví như người con gái xứ biển trắng trong, dịu hiền. Cúc biển trẻ trung, rạng rỡ, có sức hút ngây dại mời bạn về với biển. Ngắm hoa, bao cảm xúc trong trẻo, mến thương tìm tới. Về Cửa Lò sẽ chẳng còn thấy hoa trong những bức ảnh mà có thể nâng nhẹ hoa trong lòng bàn tay, vươn vai hít khí trời trong sắc vàng đỏ thắm. Tận hưởng những ngày nghỉ diệu kỳ bên biển, êm ả với bao cảm xúc dạt dào bên thành phố biển mến thương – Cửa Lò.
Nắng hạ rạo rực, Cúc Biển ngọt nồng, hoa có sức sống kỳ diệu, là linh hồn của thị xã biển nên thơ. Về Cửa Lò nghe sóng vỗ từng nhịp, bước chân êm trên cát mịn. Cúc biển làm cho gió thẫn thờ, ngây dại, khiến cho biển xanh muốn dậy sóng nô đùa cùng hoa, thuỷ triều khao khát mãi không thôi. Về Cửa Lò đứng trước biển da diết cất lên một bài ca, có kẻ thất tình tìm tới biển làm thơ, có người nhớ thương một người tìm về ngắm Cúc Biển.
Sóng chẳng bạc đầu, trăng chẳng lặn, hoa nở ru nhạc trong sương mai chờ nắng lên, xôn xao tình biển. Ngàn năm Cúc biển vẫn huyền bí, bởi thế ngắm Cúc biển những trống trải, mênh mông dần được lấp đầy. Người dân nơi đây vẫn lưu giữ loài hoa này, đi đến đâu sẽ thấy hoa mà níu chân người ở lại. Đến Cửa Lò sẽ thấy hoa để mỗi sớm mai thức dậy, rót vào tim ta những dạt dào yêu cảm về loài hoa khó quên. Hoa Cúc biển mải miết tìm về nơi gặp gỡ. Cửa Lò thân yêu nơi hoa – biển giao hoà. Bởi không có gió thổi biển làm gì có sóng, không có hoa sao lay động tim người.
Biển có thể giấu nỗi lòng của biển
Nhưng làm sao hoa giấu nỗi lòng mình
Cúc biển lung linh tình yêu thầm lặng
Em giấu làm gì trong sắc vàng có tình Anh?
Sóng có lúc trắng, lúc thẫm xanh màu ngọc. Cúc biển cũng có lúc vàng lúc đỏ, lúc trộn lẫn đôi sắc đỏ vàng xinh. Ngắm Cúc biển hồn đắm chìm trong sóng mắt long lanh. Khi bình minh nhắc sóng tiễn thuyền về bến, Cúc biển nở rực đón ngày mới lên. Hè thức dậy, về Cửa Lò say tỉnh – tỉnh say bên loài hoa Cúc biển, đậm đà vị ngọt mát của thiên nhiên, của tình yêu đôi lứa.
Hẹn đi Em –Biển vẫn chờ !
Nguyễn Hương