(Baonghean.vn) – Trải qua biết bao biến đổi, thăng trầm, ngày nay Cửa Lò đã trở thành một khu du lịch biển nổi tiếng của miền Bắc Trung bộ. Nơi đây, ngoài cảnh sắc nên thơ, trời nước trong xanh, khách du lịch còn khó quên với ấn tượng về một loài hoa bé nhỏ nhưng rực rỡ sắc màu, cũng đã như trở thành một phần biểu tượng cho Cửa Lò: Hoa cúc biển.
Cúc biển Cửa Lò. |
Sự tích hoa cúc ở Việt Nam gắn liền với lòng hiếu thảo của con cái với cha mẹ. Chuyện kể rằng có hai mẹ con nhà nọ sống với nhau trong cảnh nghèo khó nhưng rất yêu thương nhau. Một hôm người mẹ bệnh nặng, người con thương mẹ đã tìm mọi cách để chạy chữa nhưng không được.
Trước hoàn cảnh ấy, Bụt thương tình hóa thân thành một cụ già và chỉ cho người con vào rừng tìm hái bông hoa thần kỳ có số cánh hoa là số năm người mẹ được sống trên đời. Người con vượt qua khổ ải đã tìm được bông hoa nhưng trớ trêu thay bông hoa chỉ có 5 cánh.
Đau lòng nghĩ mẹ chỉ sống được thêm 5 năm, người con đã xé nhỏ cánh hoa tới mức không thể đếm được số cánh hoa nữa. Nhờ vậy người mẹ đã khỏi bệnh và được sống rất lâu bên con. Hoa cúc vì vậy mà ẩn chứa ước muốn sức sống dồi dào và sự hiếu thuận.
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã ghé qua xứ hoa hải cúc Cửa Lò không chỉ một lần. Và cũng đã cảm loài hoa hay con người nơi này mà ông đã viết bài thơ “Chiều đảo xa”, cũng đã được phổ nhạc và nhiều ca sỹ tên tuổi trình diễn khá thành công. Không biết, lúc ở phía bờ, nhà thơ – nhạc sỹ đã dõi ra hòn Mắt hay Song Ngư xa mờ mà đồng cảm cùng những người lính biển mà viết nên những câu thơ đẹp đến nhường này: “Có người lính nhớ màu hoa cúc biển/ Màu hoa vàng nỗi nhớ hoàng hôn/ Lặng nghe người lính hát về loài hoa/ Mang tên người con gái rất dịu hiền/Anh đã yêu, anh đã hẹn anh đã chờ/ Anh hẹn anh chờ anh thương màu hoa ấy”.
Theo lời kể lại, thì hoàng đế Bảo Đại, ông vua hào hoa, cũng là người kế vị cuối cùng của vương triều 9 chúa, 13 vua nhà Nguyễn đã có công mang loài hoa với sắc màu đầy ám ảnh, hoài nhớ kia từ Pháp về với đất biển xanh, cát trắng chốn này. Không biết, cuộc di thực của những hạt giống bé mọn kia, vượt trùng trùng lớp lớp đại dương từ miền lạnh của xứ sở từng được mệnh danh là Kinh đô ánh sáng từ thế kỷ 19 mà về nhọc nhằn hé lộc, dâng hoa ở chốn biển nhiệt đới có nhiều tao đoạn, thăng trầm không? Chứ đến hôm nay, khách xa đã mát mắt với màu biển ngọc bích kỳ ảo, lại được thêm một lần ngợp đi trong sắc hoa rực rỡ, chạy miên man khắp mọi nẻo với vàng tía chen nhau của cúc biển, cũng đã là thêm bước níu chân cho một chuyến hẹn quay về.
Cúc biển được ví như nàng con gái xứ biển: Mạnh mẽ và can đảm. |
Cúc biển, loài hoa lưu lạc về đây “bén duyên” hay hoa “hữu duyên” mà tìm nương với xứ biển, trải nắng cùng muống biển tím ngắt trên cát trắng, hoa lông chông lăn dài dọc chang chang nắng có điệp trùng hàng dương thẫm xanh như tự thưở hồng hoang vạn kiếp. Cây hải cúc có những nhành lá màu xanh ngọc, thon dài như ngón tay ngoan mà nâng niu đỡ lấy cuống hoa dài mảnh khảnh. Trên đó, bông cúc biển nở khiêm nhường mà sắc màu rực rỡ vẫn không dấu, không lẫn được. Đóa hải cúc thanh tao chúm chím từ lúc kết nụ, những cánh hoa hãy còn khép mình để đến một ngày nắng đẹp, chợt tỏa bung. Từng cánh được mẹ thiên nhiên nhuộm vàng phía viền răng cưa thuôn tròn, để rồi nhuốm sắc tía vào tận đài hoa lổ đổ chấm vàng.
Biển xanh, cát trắng, nắng vàng và những vạt cúc biển miên man bên bãi tắm Lan Châu |
Hoa cúc được người xưa trân trọng bởi lẽ : “Diệp bất ly chi, hoa vô lạc địa” (Lá có khô cũng không bỏ cành, hoa dù có tàn héo vẫn không rơi xuống đất). Loài hoa được coi như một biểu tượng của sự thủy chung, của người quân tử, hơn cả loài sen cao khiết “dẫu lìa ngó, ý còn vương tơ lòng”. Ngay cả khi đã héo hon, khô quắt đi rồi, lá vẫn không nỡ rời cành, còn bông hoa đã rũ hết thời xuân sắc, tàn phai cõi mộng vẫn không nỡ lòng để cây cô đơn mà tìm về đất. Vẫn lưu luyến mãi không thôi, như một gợi nhớ cho hồi tưởng bi tráng về những ngày đẹp đẽ đã qua, không trở lại của một đời hoa.
Nữ thi sỹ Xuân Quỳnh đã có những cảm nhận về loài cúc biển thật thanh khiết “Nắng hồng cho áo mau khô/Bông hoa cúc biển mùa thu nở rồi/Chùm sim chín ở ven đồi/Lặng nghe tiếng hát đưa nôi dặt dìu“.
Trần Hải
Theo Baonghean.vn